Thứ Năm, 21 tháng 4, 2011

NGÀY 20/04 KHÓ QUÊN

-17h,mình đang thiết kế blog, Hà (bạn cùng lớp với Lài) đến, nó đến để đưa cho mình cái bệnh án của em Lài nhờ mình xin phép vì hiện nó đang rất yếu ko thể tiếp tục đi học. Hà nói: "Lài đang ở chổ phòng em, nó đang rất yếu mà vẫn cố gắng ra để đưa giấy nhờ anh xin phép cho nó, đi với nó có cả anh Hà-người mà Lài mới quen lúc đang nằm trong bệnh viên", lúc này mình cũng có phần yên tâm 1 chút vì đã có người đi cùng giúp Lài rùi mặc dù hôm trước nó có bảo xin ra viện để ra trường học nhưng mình ko cho nó ra vì nó quá yếu.



-18h30, tôi đến phòng Hà. Đến nơi, thay vì cảm giác yên tâm như lúc nãy là tâm trạng lo âu khi thấy Lài đang  tự tóm cổ mình, nằm vật vả, khạc nhổ, như muốn tống ra một thứ gì đó trông thật khổ sở bên cạnh 3 đứa bạn cùng lớp nó. Lúc chiều nó ra với Hà, nhưng vì trong lúc lên cơn vật vả nên Hà chuyển nó lên bệnh viện tỉnh khám, cuối cùng thì vẫn không phát hiện ra bệnh chi đành phải đưa nó về phòng em Hà. Nó không ăn được chi, cứ một lúc là lên cơn vật vã. Cái con ma thuốc độc đã quậy nó đến phát cuồng. Thật sự mình đã nghe rất nhiều về con ma này nhưng mình ko hề tin là có thật, ngay cả lúc này khi trước mắt mình là người em gái đang mang trong mình con ma đó thì mình cũng vẫn cứ mơ hồ khó tin, làm sao mà có chuyện hoang đường thế được. Ngay cả mấy đứa bạn nó cũng bảo thế. Hình ảnh với con ma lúc này đối với mình chỉ giống như con giun đang quậy phá nội tạng em tôi, nó lên cổ làm em tôi ngứa, khó thở, rùi nó lên đầu, xuống bụng; khắp cơ thể em tôi rã rời. Phải một lúc sau mấy đứa mới bàn nhau tìm cách đưa em về nhà. Đến lúc mình mới quyết định gọi taxi đưa em về nhà, vì về để uống cho hết thang thuốc mà thầy chữa thuốc độc chữa đưa cho khi nó đi khám thuốc độc. Tổng cộng có 4 thang thuốc bằng nắm tay, mỗi thang dùng trong 1 ngày. Trước lúc em Lài ra Hà Tĩnh, nó có uống 1 nữa thang thuốc nên giờ phải về gấp để tiếp tục uống cho hết liều thầy kê, nếu ko sợ bài thuốc sẽ mất linh. Vậy là cả mấy đứa gồm em Hà, Hà, em Phương, em Tình và mình cùng quyết định đưa Lài về bằng taxi.
- 23h30, taxi đã đến, mấy đứa dìu Lài lên xe và tất cả cùng về Kỳ Anh cách HT 50 cây số.
- 00h15, sau 45 phút đi xe cuối cùng đã đến nhà ông ngoại của Lài, mọi người lúc nãy đã mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng dìu Lài vào nhà. May mà trên đường đi nó ko lên cơn, về đến nơi nó mới bắt đầu triệu chứng giống như ban đầu, Lài vật vả nôn nhưng chỉ là nôn khan ra những giọt nước giãi nhỏ nhoi.
-1h kém sáng, Lúc này nó mới bắt đầu thấy dễ chịu hơn, nó thiếp đi trong giấc ngủ, chắc lúc này nó đã kiệt sức sau những đợt chống chọi với con ma bí ẩn.
-1h hơn sáng, sau khi thấy nó có vẻ yên ổn hơn mọi người mới thở phào nhẹ nhỏm. Lúc này, đứa thì coi tivi, đứa tì đọc báo, còn ông bà ngoại Lài đang loay hoay làm cái gì đó.
-Đến hơn 5h, chỉ còn mình với bà ngoại lài ngồi coi tivi.
-6h hơn sáng, mọi người đã dậy, ai nấy đều trông có vẻ mệt mỏi sau 1 ngày vất vả.
Thế là cuối cùng cũng đã qua 1 ngày mình ko ngủ.
Phải đến trưa khi thấy có vẻ mọi việc đã ổn hơn mình cùng em Hà và em Tình bắt xe buyt ra HT.
Sáng nay, mình có 2 tiết dự giờ của môn C++ cô Hương dạy mà phải xin nghỉ.
Lúc nãy mình có gọi cho Lài, trông nó có vẻ tươi tỉnh hơn mình cũng thấy mừng, và hy vọng nó sẽ qua khỏi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét cho bài viết này của Đức Long...!