Thứ Ba, 5 tháng 7, 2011

VIẾT TIẾP BÀI VỀ HOÀN CẢNH EM LÀI

Sau bài viết của tôi về em Lài được đăng trên báo Dân trí, em đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ giúp em phần nào vượt qua khó khăn trước mắt. Đến nay, đã hơn 1 năm sau bài viết này, mọi ủng hộ của quý độc giả đã không còn nữa, em lại phải tiếp tục trải qua những tháng ngày gian khó khi liên tiếp phải chịu những nổi đau của bệnh tật. Em vừa mới phải nằm viện điều trị gần 3 tuần khi những cơn đau dạ dày hoành hành em, em đuối dần sức và tưởng chừng như không thể qua nổi khi các bác sĩ cho biết em bị suy nhược thần kinh nhiều lần chuyền đạm đều bị sốc thuốc ....

Tôi là người anh trai kết nghĩa của Lài. Là người cùng quê với Lài tôi hiểu hết mọi nổi đau của em đã phải trải qua như thế nào, em thật mạnh mẽ, đầy nghị lực, luôn cười tươi dù đó là những nụ cười gượng ghịu nhằm che dấu nổi đau trong em. Cho đến nay, đã hơn 1 năm sau bài viết này, mọi ủng hộ của quý độc giả đã không còn nữa, em lại phải tiếp tục trải qua những tháng ngày gian khó khi liên tiếp phải chịu những nổi đau của bệnh tật. Em vừa mới phải nằm viện điều trị gần 3 tuần khi những cơn đau dạ dày hoành hành em, em đuối dần sức và tưởng chừng như không thể qua nổi khi các bác sĩ cho biết em bị suy nhược thần kinh nhiều lần chuyền đạm đều bị sốc thuốc. Lần đầu tiên vẻ mặt em thấy lo, thấy sợ, không còn vẻ nhí nhảnh vô tư như trước nữa, em nói với tôi: " anh à! em sợ chết lắm...!. Thực sự lúc đó tôi không biết làm gì để giúp em, chỉ biết chờ cho em ngủ yên 1 lúc cho tỉnh táo lại, nhưng em không ngủ được, thỉnh thoảng em lại lên cơn co giật khiến tôi và bà nội em hoảng hồn. Đến lúc trở lại bình thường, thấy em nằm xoài bất động, toàn thân mềm nhũn như bún tôi thấy thương em vô cùng. Trong thời gian nằm viện, em đã phải bỏ dỡ việc học mà lúc đó đang chuẩn bị kỳ thi cuối học phần, em lo sẽ không thể tiếp tục học, cả phần lúc còn khỏe em có nhận 1 đề tài nghiên cứu khoa học em chưa hoàn thành để nộp cho cô được.
Phải hơn 2 tuần điều trị, sức khỏe của em sụt hẳn. Lúc này chỉ còn ông ngoại em chăm sóc em, bà bệnh nên ko lên với em được. Đến khi, có 1 người bạn của em đến thăm em, cùng đi là người bạn khác, mà người này mới đi dự 1 đám tang về qua. Những người bạn này mới vào được 1 lúc đột nhiên em lên cơn, em nôn mà không thấy gì, em tự bóp cổ em như ai đang chèn họng em không cho em thở vậy. khoảng 15 phút sau em mới bình thường trở lại. Sau khi hỏi thăm bạn của em, ông ngoại em mới nghi là người bạn đó khi đi dự đám tang đã mang hơn lạnh của người chết đến làm em lên cơn như vậy và ông nghĩ ngay đến "con ma thuốc độc".Đến đây chắc là nhiều người còn thấy lạ về "con ma thuốc độc" này, có thể cho đây là mê tín nhưng thực sự ngay sau hôm đó ông cho em ra viện và đưa em đến một thầy lang chuyên chữa "con thuốc độc" đó. Thế là em được phát hiện đã bị nhiễm "con thuốc độc" này được 5 tháng rồi, còn 4 tháng nữa không chữa kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cuối cùng, ông thầy này cho em 5 thang thuốc về sắc uống đúng 5 ngày cùng với đó là những lời khấn bái nhằm xua đuổi con ma đó ra.
Tôi thì thực sự không hề biết đến "con ma thuốc độc" hình dạng thế nào, chỉ nghe người làng kể rất nhiều về những trường hợp tương tự như của em đây và tôi hình dung nó như một con tít dài màu trắng đang nằm trong nội tạng nạn nhân, mỗi lần lên cơn là lúc nó quậy phá. Lúc đầu tôi không hề tin nhưng quả thật sau 2 tuần điều trị theo hướng dẫn của thầy lang đó, em Lài đã khỏi bệnh, những nụ cười lại được trở về trên môi em. Thế là cuối cùng nhờ thầy lang đó mà em khỏi bệnh hoàn toàn, điều mà các bác sĩ ở bệnh viện không sao chẩn đoán được thực chất chính xác là bệnh gì.
Bây giờ em đã khỏe, nhưng 1 tháng sau đó đến lượt ông ngoại em nằm viện vì bị tai biến. Thế là lúc này em lại tiếp tục quay trở lại cái bệnh viên đó nhưng lúc này em là người chăm sóc bệnh nhân là ông ngoại em. Thế là trong nhà em tất cả đều phải mang những căn bệnh hiểm nghèo, mẹ em bị tai biến thần kinh, bà thì bị tiểu đường, đến lượt ông cũng bị tai biến. Em thấy nản, cái nghị lực phi thường của em bấy lâu chống chọi với bao sóng gió nay lại bị tổn thương trầm trọng hơn.
Giờ đây, mọi của cải trong nhà đều bán hết, em không biết dựa vào ai mà sống. Thi thoảng có mấy ông cậu làm ăn tận trong Đăc Lăc có gửi về cho mẹ con em chút ít nhưng cũng chả thấm vào đâu. Không biết rồi đây gia đình em phải tiếp tục sống thế này đây nếu không có sự sẻ chia của cộng đồng.
Trên đây là những lời tâm sự thật của tôi về hoàn cảnh em Lài. Không lúc nào hết, tôi xin quý độc giả hãy 1 lần nữa mở rộng cánh tay nhân ái của mình đùm bọc lấy em, giúp em và gia đình em vượt qua cơn hoạn nạn này . Và tôi cũng hy vọng sẽ có 1 ân nhân nào đó nhận đỡ đầu cho em để cho đến mai sau em không còn sống trong tuyệt vọng vì sự khắc nghiệt của cuộc sống này nữa.

Tôi là anh trai kết nghĩa của em, mọi sự liên hệ xin gửi qua mail : duclongka@gmail.com. Hoặc số máy: 0988.517.533. Và đây là địa chỉ nhà nơi em Lài đang sinh sống: Nguyễn Thị Lài - Thôn Trường Thanh, xã Kỳ Thư, huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh.
Xin chân thành cảm ơn !

Các bài viết về em Lài: 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét cho bài viết này của Đức Long...!