Mùng 2 tết ... Bắt đầu có dấu hiệu cho thấy bệnh của mẹ chuyển sang giai đoạn khác thường ... Khối u ác tính ở phổi bắt đầu phát tác chèn lấy hơi thở của Mẹ ... Nhìn mẹ nhọc nhằn cố gượng từng hơi thở lòng con như thắt lại ... Con biết lúc này mẹ cảm thấy gì ... Con cũng hiểu điều tồi tệ gì sẽ xẩy đến trong giai đoạn này ...
Thật khó có thể chấp nhận nhưng con biết làm gì đây khi mà cái số phận nghiệt ngã đã không cho mẹ cơ hội tồn tại trên cõi đời này ... Để đến 3 ngày sau đó (mùng 5 tết )... Dù đã chuẩn bị tâm lý cho điều tồi tệ nhất có thể xẩy ra nhưng sao lòng con vẫn nhói đau khi mà hơi thở mẹ bắt đầu yếu dần rồi ngất lịm ... Con lo lắng, bàng hoàng như thể đó chỉ là ác mộng trong giấc mơ của con ... Rồi chân tay con run lên cố cầm lấy điện thoại gọi ... Lúc sau họ hàng, anh em, làng xóm tới đông đủ ... Ai nấy cùng chung tâm trạng sốt sắng chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất ... Rồi tất cả đã sẵn sàng ... Mọi thứ đã chuẩn bị xong ... Đột nhiên 3h sau đó mẹ tỉnh giấc ... Mẹ ngạc nhiên khi thấy quá nhiều người vây quanh mẹ ... Mẹ hỏi trong tiếng thở hắt : "làm.. chi.. mà đông rứa..?"... Lúc này trong con bừng lên tia hy vọng dù rằng đó chỉ là niềm hy vọng nhỏ nhoi ... !!
Rồi cho đến lúc này đã là ngày thứ 11 mẹ phải cần đến sự trợ giúp của ống thở oxy ... Và từng ngày trôi qua... Sắc mặt mẹ nhạt dần, hơi thở cũng yếu dần đi ... Đôi mắt mẹ nhắm hờ như đang ngủ ... Và giờ đến sữa mẹ cũng không thể nuốt nổi ... Mẹ sắp không còn đủ sức nữa rồi.i.i.i.i...i ....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét cho bài viết này của Đức Long...!